Thật ra chẳng biết nên ghi film hay là phim, nhưng mà thôi mặc quần đùi đi dép cao su thì cứ gõ phim đi cho hợp, tiếng tây tiếng tàu gõ mệt.
Hồi xửa xưa biết thiên hạ còn chụp phim là qua cô Liên, cô Liên hồi có cái máy Canon AE1 Program, hồi đó tớ tập tọe mới mua máy số chụp chéc chéc thì ngta bắn phim xạch xạch. Hồi đó hồi 2011-2012, ra đường thấy máy chụp hình đen đen bự bự còn ít,thấy máy phim cái là auto trầm trồ: chồi đù má chụp phim tự canh sáng tự lấy nét kìa, xịn vcl!!!
Thì đó, cái hồi ngu ngơ thấy ngta cầm tớ chỉ biết được đến vậy. Cũng chưa bao giờ tớ nghĩ mình sẽ đeo 1 cái máy toàn sắt bên mình. Trước cầm máy số thích thì chụp, xấu thì xóa, thẻ nhớ 16G chọn hình JPEG size M-fine chụp hoài không hết thẻ thì tiếc gì, cái thói xuề xòa cũng vậy mà bung ra. Về sau thấy người ta rộ lên chụp phim, máy phim cũ nhập về bán nhộn nhịp, các loại máy cũ máy hư qua tay mấy anh thợ việt chụp lại được hết, lens mốc mấy anh lau cái được cái không, kệ chụp vẫn ra hình là đc. Giờ qua ngồi mấy quán cà phê hoài cổ vẫn thấy hoài mấy bạn trẻ đeo bên mình cái máy phim, có người chụp có người đeo làm đạo cụ chụp, nói chung thời đại này máy phim và chụp phim vẫn còn sống, coi mòi còn nhiều hơn độ chục năm trước. Hay ho!
Hồi đâu tháng 9 năm ngoái thì phải, chịpa Mây gửi nhờ sửa cái của gia bảo trong hình đây, sẵn đó mới biết chụp phim cũng không khó như tớ đã từng nghĩ. Thật ra cái khó tớ nghĩ là ở cái giai đoạn đầu trong quá trình phát triển của máy phim, kiểu mấy máy đời đầu full cơ, không có đo sáng, không có các loại focus screen hỗ trợ lấy nét như về sau, dĩ nhiên không tính các loại máy compact phim và các loại máy có AF tiền nhiệm của máy số sau này rồi. Sẵn máy phim giờ rẻ bèo, một triệu mấy là có cái máy mèng mèng, còn lại tiền phim, thấy thích nên đâm đầu theo luôn, cái là lọt vô bãi lầy.
Được bạn gái tư vấn mua Canon AE-1, mà black edition mới chịu, qua bữa sau thấy có tin đăng bán mà bán rẻ nữa nên hốt luôn, ai dè trúng máy lỗi. Máy lỗi đo sáng và cả lọt sáng, thằng bán mà đọc cái này thì đừng cmt nha, tớ k thèm bóc phốt chú đâu haha. Nhưng mà cũng chẳng sao chằng sao cả, cái thằng cả đời xài đồ 2nd đồ lỗi thì mấy lỗi này sá gì, xài ít bữa quen lại coi như không lỗi, quen rồi thành thân, có hư thêm cũng chẳng muốn bỏ, có cái gì mà hoàn hảo được đâu mà tự khó với mình.
Câu vừa rồi tâm đắc vãi, cũng đúng cái tinh thần đó mà của nợ 550D của tớ trụ được đến giờ, và sau này cũng sẽ có thêm nhiều thứ nhiều điều nữa như vậy, tớ mong vậy.
Nãy giờ mới xong cái mở bài, rãnh rỗi nên nghĩ nhiều viết ra dài như cái sớ, đoạn sau này là tớ ba hoa về mấy cái tớ tự nhận ra khi nhúng mình vô alanog, cậu nào chụp nhiều chụp ngon đọc xong sẽ chửi, “c*c, xàm bơ mà nói nhiều ba cái thứ ai cũng biết”, mấy cậu cho mình cái like rồi bấm next nha, đừng chửi tội công tớ gõ
Rồi, vô nè
Chụp phim đeo cái máy phim lên mình thấy mình nghệ lên 150%, mặc áo thun trắng mang déo cao su chạy xe cub chụp phim, để tóc dài bết bết cột lên là nghệ hết bài. Chụp phim hồi hộp chờ ảnh của mình scan ra làm sao, ra màu ảnh phim chất phim máy số làm sao đẻ ra nổi, cảm giác đó tuyệt vời tuyệt vời, thấy mình thoát tục thanh tao, up hình lên thấy cái viền răng răng của phim, nghệ.
Sai hết nha. Đừng nhìn tớ bằng ánh mắt đó, áo thun trắng là do da đen quá không mặc được nhiều màu áo, thấy trắng với đen là ổn nhất; đi dép cao su tại nó bền, 1 đôi 2 năm chưa đứt; xe cub kỉ niệm của ông già, đi đâu xa tớ chạy xe wave mà; tóc dài là tại mặt chó này tóc ngắn nhìn như nghiện, undercut như trẻ trâu phố huyện. Nói chung khổ lắm, cái gì cũng có lý do của nó và tớ chụp phim một phần vì nó nhỏ gọn hơn bộ máy số hiện tại, và tớ thích cái quá trình chụp hơn là thành quả.
Xưa giờ ai chơi với tớ đều biết mặt chó này đi đâu cũng tha theo máy ảnh, hay lấy ra chụp lặt vặt, hồi này máy 550D không có nhà nên chỉ còn 6D, cả cụm hơn 2 kí. Còn máy phim mang tiếng nguyên cục sắt mà nhỏ nhẹ tầm 1 kí, hồi đó còn sung chứ giờ già đeo xíu mỏi lưng, tối về dán salonpas mệt. Đó, chỉ vậy thôi. Mà thêm cái nữa là giờ tớ đầm tính hơn hồi đó, k còn cái thói bạ gì chụp đó tối về cắm thẻ úp hình để caption tào lao nữa. Hoặc là giờ khó tính lên, thấy gì ưng lắm mới chụp, hoặc đi đâu vui vui muốn lưu lại thì móc máy ra lên phim bấm cò. Hình về cũng trữ ở đó cho mình, còn lại các thứ khác trữ trong tim, vội vàng gì đâu mà phải gấp gáp hết cuộn đem tráng chờ hình ra sao ra sao.
Viết ra cũng mắc cỡ, thấy mình như một thằng già. Mà biết sao được, mình thấy vậy mình nói vậy, sĩ diện được với ai trên này. Thêm cái nữa là lúc chụp phim, ý tớ là trong lúc chụp, cái giai đoạn này ở máy phim hay ho và điềm đạm hơn máy số nhiều. Mấy năm chụp máy số tớ có đủ kiến thức để chọn cho mình khẩu bao nhiêu để có bokeh vừa đủ đẹp mà background không bị nhoe nhoét quá, dof vừa đủ để tránh trật nét; nhìn vô hình biết được máy sẽ đo sáng dư khoảng bao nhiêu stop để bù lại; mánh khoé để focus trong điều kiện thiếu sáng; vân vân. Nhưng mà lúc chụp máy số tớ vẫn xớn xác chụp, vẫn cứ max khẩu đo sáng theo máy chụp xem hình ra sao rồi chụp tiếp chỉnh lại từ từ, góc này không ổn chụp lại góc khác, thẻ nhớ đầy hình ngồi xoá sau chứ tội gì.
Cầm cái đồ analog lên mọi thứ khác hẳn. Đồ này chụp đứng hay ngang sẽ đẹp hơn; khẩu nhiêu để trùm được khúc này rõ nét; iso phim 200 rồi tốc nhiêu đây rung không; thôi ráng mở khẩu ra xíu rồi chịu khó canh nét kĩ để tốc chậm quá rung hư hết hình; chỗ này hơi tối máy đo dư sáng giờ bù khẩu hay bù tốc ngon hơn đây; ủa cười chi sớm vậy chừng nào lấy nét xong kêu thì cười chứ; ủa quên lên phim rồi???? Đó, tớ phải tự hỏi mình bây nhiêu đó câu trước khi bấm nút chụp, xài hết mọi kiến thức và kĩ năng để có được một tấm hình mà hy vọng là nó ra hình và nhìn được được. Không phải cái kiểu hú hoạ bắn bụp bụp như máy số, kĩ càng lên hoặc mất mấy ngàn 1 shot phim hư. Tự mình làm cho mình sống chậm lại, nghe deep ha.
Tớ xài máy phim chỉ có duy nhất một lens 50mm, và chắc sẽ không mua thêm nữa. Kiểu đó như là tự làm khó mình hoặc tự thử thách bản thân mình. Hồi đó cũng có tính mua thêm 1 lens 28mm cho rộng, mà sau một lần đi đà lạt 1 máy 1 lens về thì ý tưởng đó tớ cất luôn vô tủ. Chụp 1 tiêu cự làm cho mình tự biết chọn góc chụp hợp lý hoặc bỏ luôn khỏi chụp vì không có góc nào ổn. Rất nhiều lần tớ giơ máy lên rồi để máy xuống vì không chọn được góc chụp ổn, cũng nhiều lần tớ phải tìm cho bằng được một khung hình để chụp vì biết chắc sẽ chẳng có lần thứ 2 mình được chụp lại nữa. Sẽ luôn có cách để mình nhét vào khung hình một cái gì đó, còn nếu cách đó bết quá thì thôi nên bỏ qua. Tớ tập được tính bỏ qua và chấp nhận điều đó 🙁
Tới đây chắc có lẽ là quá sa đà sâu sắc rồi. Thôi nghỉ không bốc phét nữa. Vậy là giờ tớ có 2 máy 2 hệ, digital và analog, cùng hãng canon haha.
Bây giờ tớ k chụp nhiều nữa, đăng hình cũng ít hơn, mà hình nào đăng lên cũng kèm theo một cái chuyện gì đó ba hoa cho mọi người đọc, rất cảm ơn ai đã kiên nhẫn đọc hết tới đây. Cảm ơn luôn những người tớ đã nhắc bên trên, những người giúp tớ có một thú vui mới hay ho trong đời sống đm lại sến rồi.
Trong hình là chiếc máy phim đầu tiên được xài, khẩu tốc lúc chụp lẩu lâu giờ quên mẹ rồi, nhưng nhìn hình thì đoán được khẩu là khoảng 3.5, phim iso 200, điều kiện sáng như hình thì tốc chắc vào tầm 60-125 hahahaaaa