Có lúc cuộc đời như bế tắc, tớ chịu không nổi nữa chuồn lên đây coi như là, chỉ để uống ly cà-phê sữa nóng, đúng quên đời luôn.
Cà phê phố núi
Cà phê trà đá
Thiệt chưa bao giờ tớ ngồi cà-phê đêm ở đà lạt, mới lớ ngớ lên đây đc 2 lần, không được như nhiều bạn trẻ khác. Trước giờ hay nghe các bạn kể là lên đây nhấm tách cà phê nghe nhạc trịnh ấm lòng, hay thấy các bạn đăng hình tách cà-phê hay mát-cha ma-chi-a-tô gì đó hình phố xá hình lặng sâu âm thầm vân vân vân vân. Tớ hình dung ra không gian nhỏ ấm, bạn bè trò chuyện, tớ tìm khắp internet, thấy toàn các quán như dưới Sài gòn, kiểu quán theo trào lưu cho người sống ảo, dễ bị đông đúc, dễ tìm dễ đi dễ tới, dễ có nhiều người trẻ nhộn nhịp vô duyên. Các quán đó chưa hề như tớ tưởng tượng ra.
Nhưng mà thiệt hên, vớ được 1 chỗ xa khu nhộn nhịp, không mở nhạc xô-bin hoặc em-ti-pi, không có mấy góc điệu nghệ để chụp hình, không có nhiều review tốt. Quán cà-phê là một căn nhà gỗ, là một căn nhà ở trồng hoa cải tạo lại, chỉ có cặp vợ chồng, bàn ghế gỗ, hình chụp trắng đen hồi xửa xưa, hoa tươi tự trồng và cửa sổ làm bằng gỗ.