Đợt vừa rồi tớ vừa làm một tour kỉ niệm 10 năm với chiếc cub, tour kỉ niệm hoành tráng đầy ấp ủ và ước ao đã bao lâu rồi mà chưa làm được. Đó là xách xe cub chạy đi Cần Giờ hahaha, cuộc đời này có được mấy lần 10 năm :> Đi cũng có chụp lại tấm hình phim, chờ ngày hết cuộn tráng phim để có hình up khoe thì lâu quá, lớ ngớ lại sắp hết năm rồi. Và năm sau lại là một kỉ niệm 10 năm khác, với cậu máy hình 550d.
Sẵn dông dài tớ kể lê thê luôn từ đầu, từ đợt 2010 vừa lên đại học, có xe máy (vâng là xe cub đấy ạ :)) được bung lụa đi chơi được tiếp xúc với những thành phần có máy-cơ, được thấy những tấm hình xoá phông mù mịt khoái quá chừng. Gọi là ‘máy-cơ’ vì lúc đó ngu học có biết gì đâu, chỉ phân biệt được nó là một cục máy đen đen bự chảng có ống kính thay ra thay vô, cầm chụp là phải 2 tay ịn máy lên mặt. Khác xa với cái dòng máy PnS lừng danh với cái pose chụp chính mình qua gương, khác từ độ hầm hố đến tấm hình nó chụp ra. Nói chung mê lắm!
Và giai đoạn đó những tấm hình được tớ phân chia theo thứ tự này: mình mờ tẹt chụp từ mấy cái điện thoại camera 2Mpx < hình rõ nét chất lượng cao chụp từ máy hình pns 12Mpx < hình mờ căm xoá phông chụp từ ‘máy cơ’. Hình xoá phông đó là một bước chuyển lớn mà tớ ước ao trong mê mẩn.
Thế là để dành tiền mua cho bằng được, tiền từ mấy cái logo đầu tay, tiền đi vẽ với anh em, tiền làm đồ handmade bán. Tới cuối 2011 vét sạch túi đi mua cái máy hình ngầu lòi đầu đời; cầm cục tài sản tự mua giá trị trên 10 triệu trong lòng tớ hãnh diện vô cùng, cảm thấy mình đẹp trai lên 2.5 lần. Lúc đó đã biết máy này gọi là DSLR, đi comment chỉnh mấy đứa kêu ‘máy cơ’ với thái độ thượng đẳng, kiểu: tao có máy tao biết, bây không có thì biết thế đéo nào được :))
Đó chỉ là một góc nhỏ trẻ trâu giữa một bầu trời nhân cách trong tớ, mong bạn đừng vì một góc nhỏ chưa tốt mà đánh giá nha!
. . .
Lại quay về với 550D, suốt một quãng đường dài nhìn lại, tớ chỉ thấy những kỉ niệm mà phần nhiều là trớt quớt.
Ngay cả lần đi mua máy cũng là một sự trớt quớt rồi. Trước khi mua máy tớ địa rất kĩ, chọn sẵn cửa hàng, theo dõi giá hàng tuần coi nó lên xuống ra sao, đến lúc cầm tiền đi mua thì hết hàng. Nhưng cửa hàng tốt tánh giới thiệu cho con máy 550D cũ, giá mềm hơn hẳn, mềm đến độ tiền dư ra còn đủ mua thêm cái lens 50 1.8. Ba tấm chiếu mới đi mua thấy vậy bèn cho là thơm, mua xong còn dư hẳn 500k dắt nhau đi cà phê rửa máy mới, bữa đó về up album hình đặt tên là thơm!
Máy thơm đem về xài vừa hết 6 tháng là hư :’( Đem ra tiệm bảo hành thì nó bảo máy vô nước hư main, thay triệu 8 công 300 là 2 triệu mốt, fix chẵn còn 2 triệu hoá đơn kí rẹt rẹt tuần sau lấy máy về. Đợt đó tớ ghét luôn cái tiệm, ai đòi mua máy chỗ đó là bẻ lái liền tay, mặc dù tiệm đó ở hàm nghi, dân chụp hình khắp SG ai cũng biết.
Nỗi niềm ghét đó sâu lên thành thù khi hết 3 tháng bảo hành main thì 550D lại ngủm tiếp. Lúc đó bạn tớ chỉ qua tiệm khác, người ta sửa máy đàng hoàng, nhận máy tháo ra kiểm tra ngay trước mặt khách. Anh sửa máy đó tên là anh Thiện, anh Thiện chỉ tớ rõ ràng là cái tiệm ất ơ kia làm gì có chuyện thay main cho, nó chỉ hàn lại vài ba con chip gì đó bị hư thôi. Tớ nhìn cái main còn vết sét rỉ mà lòng cay, mua máy cũ rẻ hơn 2 triệu, bị lừa 2 triệu là huề, thêm sửa lại cái máy cho đàng hoàng ngay ngắn nữa là lỗ mẹ đi mất..
Nhưng trong cái rủi đó còn có cái may, may nhất là tớ biết anh Thiện. Mọi trục trặc sau đó tớ đều ghé qua chỗ anh, anh hay giảm giá cho uống cà phê, mỗi lần lấy máy về là trên đó có miếng băng keo giấy ghi chữ cu Hơn. Tớ thành khách quen của anh mà lòng thấy chua chua…
Hình chụp sau một lần hồi sinh nè, năm nào chả nhớ
Trong cái may đó nó lại có cái rủi ngược lại bạn ạ, có năm tớ ghé anh Thiện đó 2 3 lần, hết máy đến lens, hết lens tới máy. Tầm 2 năm xài thôi là bộ máy mua hớ ban đầu đi sửa hết, lens thì đứt cáp focus, máy thì nhiều bệnh quá tớ chẳng còn nhớ nổi từng lần nó ra sao, lần nào xong cũng bấm bụng nhủ lòng, thôi thì của đi thay người.
. . .
Những năm đầu khi có máy hình, tớ siêng chụp lắm lắm. Lúc đó sinh viên đi học mà balô trên lưng 5-7 kí: cái laptop 15” với sạc là hơn 3kg rồi, 550D với grip, 2 cục pin, 2 cái lens,… đủ thứ đồ nặng nhẹ nhưng không thiếu được cái máy. Cứ rảnh ra là bốc máy lên chụp, cứt gì cũng chụp, nói đúng nghĩa đen luôn nhé vì tớ có lần chụp cả cứt thiệt mà. Sáng chụp hình, tối cắm thẻ vô máy chỉnh hình up hình, bạn bè thấy hình xoá phông với cả bokeh rực rỡ hào phóng like cho, tớ lấy đó làm tự hào, hôm sau lại bê máy chụp.
Thời gian đó, với cái máy đó, tớ được bạn bè biết tới qua hình ảnh một thằng có máy chụp hình. Có thằng bạn làm bí thư hay rủ tham gia mấy hoạt động trong trường, gọi là tham gia chứ thực chất là đi chụp hình cho tụi nó, vui vẻ không hề quạu, vì những lần quạu là tớ không đi. Có 550D lúc đó cho tớ nhiều sự ưu ái hơn trong trường, trong các loại hoạt động phong trào lấy điểm rèn luyện tớ gần như được miễn, vì bận phải đi chụp hình cho tụi nó rồi. Cái cảm giác bạn bè phải làm gì đó trong khi mình chỉ cần vác cái máy đi thong dong lượn hết chỗ này đến chỗ kia khá sướng và cũng khá rầu. Sướng ở cảm giác mình ngoại lệ với tụi nó, mình như ở một giai cấp khác cao cấp hơn hẳn, oai phong như một vị phóng viên chiến trường đi đến đâu cũng được nể trọng; và rầu vì cái suy nghĩ tụi nó chắc chỉ rủ mình đi vì cái máy thôi…
Nhưng cảm giác rầu đó chỉ thoáng qua thôi, tớ tận hưởng cái sướng nhiều hơn!
. . .
550D cho tớ rất nhiều kiến thức và trải nghiệm với hình ảnh, qua vài chục ngàn tấm hình chụp vớ vẩn linh tinh. Khẩu độ tốc độ iso, cân bằng trắng, tiêu cự, phối cảnh, bokeh, cố cục,.. một ngàn một trăm lẻ một thứ, thứ nào cũng có ích cho nghề thiết kế tớ làm.
Tớ càng biết thêm nhiều thứ thì 550D càng trở nên không đủ, về sau tớ mua 7D rồi lên 6D, máy full frame cao cấp xịn sò và tốn tiền hơn hẳn, và cuốn theo sau đó nữa là một loạt những cái lens chỉ đỏ cực kì nhức ví. 550D lúc này lùi về vị trí backup, già yếu và rệu rã đúng nghĩa, nhưng không chết. Nó bền bỉ và gai góc như tớ hay nói, Canon chế ra nó nằm ở phân khúc cho người mới bắt đầu, và với tớ nó làm tròn vai, thậm chí nhiều hơn thế.
Có lần bị tai nạn giao thông, năm 2013 hay 2014 gì đó, 550D bị quật xuống đường biến thành tả tơi. Đợt đó bể màn hình, cong cả khung máy, phải thay màn và nắn lại khung. Rồi một lần vu vơ nào đó, tự dưng nút mũi tên phải chết ngắc, cố chấp xài vẫn ổn nhưng không thể chọn yes khi xoá hình được; biến nó thành một trải nghiệm lạ, đợt đó mà tìm được cái thẻ nhớ cổ 32Mb thì nó biến thành một cái máy phim digital có thể xem hình trước.
Rồi một đợt nọ chẳng biết va đập gì, cáp màn hình bên trong bị lỏng làm toàn bộ màn hình và cụm nút sau máy không xài được. Lúc đó thấy nản hẳn, nghĩ bụng chắc thôi lần này cho nó nghỉ; nhưng bụng bảo dạ thử tháo ra khám phá xem nó như nào, chùi chùi cắm cắm vô tình lại được, mừng cho mình và mừng cho cái ví nữa. Rồi ròng rã một năm sau đó, thấp thoáng đôi ba lần tháo ra lắp vào, 550D vẫn cứ trơ trơ ra đó, nhất quyết không chết.
Một lần nọ tháo ra tháo vô, lỡ tay làm đứt luôn sợi cáp lỏng :'(
Cứ tưởng vậy là ngon rồi, 550D là bất tử, nhưng không bạn ạ, nó chọn chết ở một nơi xa. Đợt tớ có người yêu, người yêu đi hà lan giao lưu văn hoá mang theo 550D thân yêu của tớ. Chẳng biết khí hậu châu âu nó thở không quen hay nhớ tớ đòi về mà lăn đùng ra ngủm ngay trong 2 tháng đầu. Sau đợt đó người yêu bảo không yêu tớ nữa, nửa năm sau 550D được gửi ké về trong một kiện hàng nhỏ, tớ cũng đi đón về. Để nó trong xó cả tháng trời, nghĩ tội tội lại mang ra anh Thiện, rồi tớ lại quên khuấy đi. Cả 2 tháng sau không nghe báo gì tớ mới lò dò ghé qua, thấy anh chửi, gọi mày qua lấy cả tháng trời không thấy mặt đâu, vl. Lần đó nghe nói anh vớ được cái xác 550D đâu đó nên thay cho nguyên cụm mặt sau máy, cả cái khung.
Đợt đó 550D như thay máu thay cả hình hài, đến giờ không thấy hư hao gì nữa. Trở thành kì cựu đáng tin cậy, tớ đi đá show vẫn bọc theo làm máy phụ, bình thường vẫn để trên văn phòng chụp lá chụp hoa chụp chim chụp cá. Chẳng biết là hên hay xui, nếu tớ để nó ở nhà thay cho 6D thì chắc nó hẹo luôn sau cơn ngập tuần rồi, chắc trời thương nó, vì nếu ngỏm thêm lần nữa chắc tớ cho nó ngủ yên, haha
. . .
Vậy đó, đôi khi tớ tin là đồ vật cũng có số phận. Nhiều cái máy mang số kiếp nhạt nhoà, chỉ nằm trong tủ lâu lâu được ra chụp vài tấm nhạt nhoà rồi lại về nằm tủ ít lâu bị chán bị bán đi, có máy trầy trật như 550D này đây, trầy nhiều và trật cũng nhiều. Cũng có máy chỉ trật thôi không trầy, như thằng bạn tớ ở đồng nai vừa gửi lên một body 550D nhờ bán xác, nó nói đem thợ đòi thay main hơn 2 triệu, trong khi cái máy giờ người ta bán cả lens có 3 triệu hơn, thế là xa.
550D của tớ, nếu có linh hồn thì chắc chắn nó là một linh hồn kì cựu, và tớ chỉ băn khoăn duy nhất một điều, nó sẽ chửi rủa hay thầm cảm ơn thằng chủ kì cục này :))
ILFORD HP5 400
Dẹp mẹ khẩu tốc đi hình chụp hơn năm rồi sao nhớ nổi