Đại lộ đông tây
Cà phê trà đá
Lúc trước đi làm tớ chạy mỗi ngày, giờ ở nhà ru rú hôm nào thấy tù quá thèm tí gió thì tớ đi. Tớ cưỡi chiếc cub đi như thằng ất ơ, tớ cắm tai nghe gác chân lên ba ga, còn thiếu mỗi việc không đội nón bảo hiểm nữa là tớ thành ất ơ thật. Nhưng vì an toàn. Cũng mấy bài hát từ hồi đó lúc mới dùng iphone tớ tải, thêm mấy bài lúc biết Phạm Hoài Nam, lặp đi lặp lại đến vô tận. Tớ cứ nhẩn nha như vậy từ lúc trời còn sáng đến khi đèn đường bật vàng hoe.
Tớ thích được đi, đi xa, bằng xe máy, đi xe hơi tớ bị say. Tớ thích từ trước cả cái hồi đen vâu ra bài đưa nhau đi trốn. Từ những lần đầu cài khuy cổ áo quấn khăn ngang mặt chạy đi cần giờ hay vũng tàu, có mấy cảm giác nghĩ thấy thường nhưng thực sự là quý báu, lúc đó trong lòng tớ chỉ có 2 chữ vô tư. Chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, cảm giác mình chạy nhanh hơn mấy dòng tâm tư níu kéo. Tớ cho đó là những lúc tạm quên.