Viết

Most of my blog entries are written in Vietnamese.
Im sorry for this inconvenience, you know i'm lazy...

Category Archives: Cà phê trà đá

zoi ộp viết
zoi ộp viết

Tui có những câu chuyện để kể, suy nghĩ để sẻ chia; về chuyện làm nghề hay về những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Tui viết dài, mời bạn đọc!

Đại lộ đông tây

20-04-2019

Lúc trước đi làm tớ chạy mỗi ngày, giờ ở nhà ru rú hôm nào thấy tù quá thèm tí gió thì tớ đi. Tớ cưỡi chiếc cub đi như thằng ất ơ, tớ cắm tai nghe gác chân lên ba ga, còn thiếu mỗi việc không đội nón bảo hiểm nữa là tớ thành ất ơ thật. Nhưng vì an toàn. Cũng mấy bài hát từ hồi đó lúc mới dùng iphone tớ tải, thêm mấy bài lúc biết Phạm Hoài Nam, lặp đi lặp lại đến vô tận. Tớ cứ nhẩn nha như vậy từ lúc trời còn sáng đến khi đèn đường bật vàng hoe.

Tớ thích được đi, đi xa, bằng xe máy, đi xe hơi tớ bị say. Tớ thích từ trước cả cái hồi đen vâu ra bài đưa nhau đi trốn. Từ những lần đầu cài khuy cổ áo quấn khăn ngang mặt chạy đi cần giờ hay vũng tàu, có mấy cảm giác nghĩ thấy thường nhưng thực sự là quý báu, lúc đó trong lòng tớ chỉ có 2 chữ vô tư. Chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, cảm giác mình chạy nhanh hơn mấy dòng tâm tư níu kéo. Tớ cho đó là những lúc tạm quên.

Ông chú Hùng

04-12-2019

Ông chú làm sửa xe ở đó lâu lắm rồi, từ hồi nhỏ xíu đi chơi loanh quanh khu tớ không thấy hàng sửa xe nào cả, lớn lên chút cũng không thấy; rồi đùng một cái có ông chú mập bụng cởi trần hay nằm ghế bố ở góc đó, cái lề đường ngày này qua ngày khác bám nhớt xe đen kịt đi như tất cả cái vỉa hè có sửa xe khác trên đời. Góc đường đó vậy là có thêm một tiệm sửa xe Hùng.

Mấy năm đầu chạy cub đi học tớ cũng không quan tâm mấy về máy móc xe cộ, thời đó ông già tớ còn khoẻ đi lông bông, còn đạp máy xe bành bạch đi nhậu được nên mòn bố thắng hay máy cạn nhớt là ổng dắt đi làm. Hôm nào về nghe chửi mày chạy xe không lo coi nhớt máy là biết xe cub vừa đi spa về, bữa sau dắt xe đi học bóp thắng tay cứng ngắc. Thời lúc đó tớ sướng lắm, leo lên xe chỉ có chạy thôi.

Xe Cub

13-12-2018

Nói sao nhỉ, thời bây giờ nhìn chiếc wave nhiều người còn bĩu môi xéo mắt nữa là cái dòng dream với cub. Có 2 nhóm người nhỏ ngược dòng thời đại tìm về với cub, một là dân chơi xe zin, 2 là dân chơi xe độ. Dân chơi xe zin thì ừ xe phải zin, nhìn sạch sẽ tươm tất như lúc vừa xuất xưởng. Còn xe độ thì họ độ banh chành, gọt dè cắt yên tè le, nhìn cá tính nghề nghệ sao đó tớ dân ngoài luồng không hiểu nên thôi, k nói phét ở đây.

Ngoài ra thì còn một nhóm người nữa, đi xe cub vì nó là cái xe, và cái xe dùng để đi, còn họ có xe để đi là được. Đó có thể là một cô hay chú nào đó sáng đi làm chiều đi về, được người quen để lại chiếc xe thế là đi; hoặc mấy em học sinh cấp ba nhà xa trường, nhà cũng không gọi là giàu nên được chiếc cub chạy đi học hàng ngày. Ngoài ra nữa, cái ngoài ra này thấy ngoài đường hơi nhiều, là mấy anh chở ga, chở nước đá, chở rau, chở thịt, dưới Tây Ninh chở thuốc lá lậu cũng có luôn. Mấy chiếc đó nhiều người kêu là xe đồng nát, công an thấy không thèm bắt, mà bắt thì chắc cú bỏ xe, công an chở về bãi tốn 1 chỗ để hoài không thấy lấy, cuối năm cân ký bán.

Half frame, full cơ

23-08-2018

Nói half frame full cơ ra vẻ ngầu lòi vậy thôi chứ với những người chụp máy phim nhiều năm chắc ai cũng biết, đem ba chuyện này ra hãnh diện với người ta chắc bị cười ngược lại cho thúi mặt mũi. Nhưng với thằng mới ham hố tập toẹ như tớ thì nó mới, ngầu, và hardcore hơn hẳn so với chụp máy SLR bán cơ hoặc full cơ. Thiệt, nói kiểu như vậy vì độ khó khi chụp nhiều hơn và khả năng chụp hư hình cao hơn, giống như chơi game mình bật chế độ hard mode lên vậy.

Nghĩ lại thấy đúng, không phải tự nhiên mà người ta đẻ ra mấy bài viết chia sẻ kinh nghiệm khi mới chụp phim, rồi cẩn thận liệt kê ra một danh sách dài các loại máy nên dùng cho mấy chú mới tập toẹ. Thiệt tớ cũng cảm ơn mấy bài viết đó rất nhiều, nhiều trò nhiều mánh khoé hay ho tớ học được trên đó. Và con máy Canon AE1 tớ ấp ôm cũng nằm trong câu lạc bộ máy ngon cho người mới, vì nó dễ chụp. Đợt này tớ rửng mỡ quá không có gì làm, muốn thử cảm giác mạnh hơn muốn ngầu và đẹp trai hơn. Thế là mua con máy mới chụp cho dữ, Olympus Pen S :))

T.O.I cafe

02-07-2018

Mấy ngày sinh viên rảnh đời, tớ hay đi lê la mấy quán cà phê, bị vì ở nhà ngồi máy tính hoài bị la. Mà cũng tội, giờ sinh viên ngành IT học thì chỉ có ngồi máy gõ phím, làm design thì cũng ngồi rà chuột, kiểu gì cũng nhìn màn hình cả ngày. Thành ra hay đi cà phê, có bữa rủ bạn đi, có bữa đi mình, cũng chẳng sao cả quen rồi quen rồi.

Tớ ưa mấy đồ vintage, mấy thứ cổ cổ và mấy quán cà phê gợi nhớ như vậy. Hồi đó nhớ là lên trang ghiền cà phê thấy, kéo một dọc thấy quán nào nhìn cũ cũ là bấm vô coi, vô coi thấy quán nào vắng vắng đẹp đẹp dễ chụp hình là note lại địa chỉ, lấy bản đồ ra coi nằm chỗ nào rồi chạy tới luôn. Mà nói chứ, cũng ít lần tớ làm vậy lắm, nguyên cái Sài Gòn này không có nhiều quán tớ nhìn vô mà ưa liền được, thấy mình khó khăn quá xá mà biết làm sao được.

Đừng ngắm Hà Giang qua cửa kính

21-06-2018

Là một thằng ưa thích gió bụi đường dài mặc dù chưa biết chạy xe côn, tớ xin quả quyết rằng đi Hà Giang đã nhất là chạy xe máy. Coi hình đẹp cũng đã, coi clip đẹp cũng đã, đứng tận nơi nhìn xung quanh bốn bề núi non thấy mình nhỏ xíu là bao đã; nhưng ngồi trên xe nghe gió bạt mắt nhìn cố định vào một khoảng đường xa trước mặt để thấy chập chùng núi non từ từ lớn lên rồi ôm lấy mình mới là đã nhất!

Nói thiệt, đó là một hiệu ứng thị giác tương tự như một vài lần mấy cậu thấy trên phim, kiểu lùi camera ra xa đối tượng đồng thời zoom lên đễ giữ được đúng kích thước đối tượng trên khung hình nhưng background phía sau sẽ bị hiệu ứng tiêu cự làm cho lớn dần lên theo mức độ zoom. Cảm giác đó đã lắm, khi mắt mình tập trung vào khoảng đường trước mặt mà buông lơi đi cái phần đẹp nhất là khung cảnh xung quanh đang biến chuyển thần kì, như trong một chuyến phiêu lưu. Cảm giác này chắc chỉ có cầm lái mới có, và chắc mắt người cũng chỉ thấy được khi chạy ở những chỗ có quang cảnh rộng, ở đó background với điểm nhìn xa thật xa mới dễ cảm nhận được sự thay đổi về kích thước tương đối. Cái này lần đầu tiên tớ được cảm nhận, thấy rất đã và rất khoái nên khoe ngay từ đầu, mà cũng xin kể thêm là dưới góc nhìn của đứa khoái quay phim chụp ảnh haha.

Dép râu

19-05-2018

Nói tớ keo cũng được, nhưng tớ ưng xài dép râu vì nó bền, bền quá đáng quá mức chịu đựng, tuỳ theo dép xịn dép dởm tuỳ theo người làm mà nó bền ác đạn hơn nữa. Hồi đó coi tivi thấy có chương trình gì kể về một bác làm dép râu ở Hà Nội, bác đó trước đi bộ đội giờ hoà bình rồi vẫn ưa làm dép như một hoài niệm về thời chiến. Nhiều người cũng mua dép của bác đó, bán đâu cũng mắc lắm tới mấy trăm ngàn một đôi, còn đc chạm trổ hình nước Việt Nam viền ngang viền dọc nữa. Nhiều người khen đẹp chứ tớ thấy lầy, ưa dép nguyên bản hơn, nhìn đen thui mà ngọt ngào haha.

Hồi đó hai ngàn mười hai mười ba gì, tớ cũng chạy đi lòng vòng Nguyễn Trãi ngó ngó mấy xe dép coi coi có dép râu gì không để mua mà không thấy. Cái về sau có đứa bạn nó thấy có bán ở gần công viên Phú Lâm nó chỉ, vui vl luôn cái là bắt nó dắt đi mua.

Chuyện máy gì lens gì

17-04-2018

Hôm đi Đà Lạt nằm xe chạy về, buổi tối nhìn qua kính xe thấy mấy đốm đèn của nhà người ta dập dềnh trôi ngược mình, tự nhiên nhớ tới bokeh, tiêu cự, khẩu tốc ISO.

Nhớ hồi đó qua bên cà phê Trầm quay video cho dự án của Kade, 2013 hay gì đó, hồi đó xài 550D với mấy lens kit gắn adapter fisheye rồi tele 55-250 50/1.8 các thứ, nói chung sinh viên chỉ đú được tới đó là hết, Quán cà phê của anh chủ làm nhiếp ảnh gia thì phải, thấy để trên bàn chỏng chơ 2 cục lens L nặng trịch: 135L với 100L macro, nước dãi đâu tràn từ họng ra đầy mồm, khoái lắm, lén lấy gắn vô máy mình chụp lia lịa.

Chuyện hư xe

11-04-2018

À chuyện hôm nay là,

Tớ cần tráng gấp cuộn phim này trong hôm nay để chắc chắn vài thứ, cuộn này outdate cậu Hiếu tặng, 24exp chụp cũng mau. Cậu này tốt tánh dễ thương chỉ tớ phim outdate thì để iso thấp xuống mà chụp, đúng thiệt!

Câu chuyện bắt đầu từ đây,
Loanh quanh trong nhà đến chiều tớ chụp tới tấm 20 rồi, tớ xách xe đi chơi luôn, sẵn chụp hết 16 tấm còn lại (cứ tưởng cuộn này 36exp, tới số 25 cứng cò mới biết nó 24exp).

Chụp phim

22-02-2018

Thật ra chẳng biết nên ghi film hay là phim, nhưng mà thôi mặc quần đùi đi dép cao su thì cứ gõ phim đi cho hợp, tiếng tây tiếng tàu gõ mệt.

Hồi xửa xưa biết thiên hạ còn chụp phim là qua cô Liên, cô Liên hồi có cái máy Canon AE1 Program, hồi đó tớ tập tọe mới mua máy số chụp chéc chéc thì ngta bắn phim xạch xạch. Hồi đó hồi 2011-2012, ra đường thấy máy chụp hình đen đen bự bự còn ít,thấy máy phim cái là auto trầm trồ: chồi đù má chụp phim tự canh sáng tự lấy nét kìa, xịn vcl!!!