Viết

Most of my blog entries are written in Vietnamese.
Im sorry for this inconvenience, you know i'm lazy...

09-12-2019 Chuyện nghề

Từ thiết kế tới sản xuất

09-12-2019

Làm thiết kế thì phải quan tâm tới sản xuất, tại vì mình vẽ ra tưởng đẹp mà không làm ra được thì ôkê, thiết kế của mình chỉ là đồ dởm.

Đúng đúng, khi thiết kế một cái gì đó tớ vẫn hay để tâm tới nhiều thứ hơn là chỉ chăm chăm làm sao cho nó đẹp. Một cái standee thì tựa đề lời dẫn nên nằm đâu đó ngang tầm mắt để người ta dễ đọc khi đứng gần, banner chăng ngang trên cao thì phải xem hiện trường có cái gì che khuất tầm nhìn không để né ra, cái tờ rơi thì thông tin quan trọng cũng nên tránh khu vực ngón tay cái khi người đọc cầm trên tay, làm diecut thì né những chỗ thắt cổ lọ đề phòng rách gãy, vân vân..

Đi dưới ánh trăng

09-06-2019

Hôm bữa mượn bạn được cuốn Mắt Biếc đọc, vì nó sắp ra phim mà tớ thì còn chưa được đọc truyện. Giờ thì đọc rồi, nhớ trong đó chú Ánh có kể đoạn thằng Ngạn đi tắm với ba ở giếng làng, gặp Hà Lan cũng tắm và nó rắp tâm dòm trộm. Đoạn đó kể hay vãi, thằng nhỏ ngây ngô nhìn nhỏ bạn lấp lánh dưới ánh trăng, bồng bềnh như bay; xong kết luận luôn là ban ngày con gái chạy nhảy, tới đêm tụi nó bay. Đoạn đó kể thấy tâm tư đúng thiệt trẻ con lắm lắm, mà hình ảnh đó đẹp thiệt đẹp.

Tớ cũng là fan chú Ánh, nhiều người nói chú Ánh là nhà văn của tuổi thơ, tớ đồng tình. Đọc mấy truyện rồi, luôn có 2 mạch diễn biến thời nhỏ xíu và lúc lớn lên. Mà hay lắm, tớ đọc truyện của chú toàn chữ nhưng trong đầu là hình. Truyện chú viết nhiều vào những năm 90, tớ cũng 9x đời đầu nên vô tình những ngày tớ quần đùi rách đít cũng không xa lời văn của chú là mấy. Cho nên văn của chú tớ mường tượng được, gọi là gần gũi và dung dị luôn. Tuổi này tớ cũng ngấp nghé già mà cũng chơi vơi trẻ, bắt đầu biết loay hoay nhìn tới và nhìn lui, trúng ngay văn chú Ánh dạt dào, xong tuổi thơ trở lại, phê lắm.

Đại lộ đông tây

20-04-2019

Lúc trước đi làm tớ chạy mỗi ngày, giờ ở nhà ru rú hôm nào thấy tù quá thèm tí gió thì tớ đi. Tớ cưỡi chiếc cub đi như thằng ất ơ, tớ cắm tai nghe gác chân lên ba ga, còn thiếu mỗi việc không đội nón bảo hiểm nữa là tớ thành ất ơ thật. Nhưng vì an toàn. Cũng mấy bài hát từ hồi đó lúc mới dùng iphone tớ tải, thêm mấy bài lúc biết Phạm Hoài Nam, lặp đi lặp lại đến vô tận. Tớ cứ nhẩn nha như vậy từ lúc trời còn sáng đến khi đèn đường bật vàng hoe.

Tớ thích được đi, đi xa, bằng xe máy, đi xe hơi tớ bị say. Tớ thích từ trước cả cái hồi đen vâu ra bài đưa nhau đi trốn. Từ những lần đầu cài khuy cổ áo quấn khăn ngang mặt chạy đi cần giờ hay vũng tàu, có mấy cảm giác nghĩ thấy thường nhưng thực sự là quý báu, lúc đó trong lòng tớ chỉ có 2 chữ vô tư. Chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, cảm giác mình chạy nhanh hơn mấy dòng tâm tư níu kéo. Tớ cho đó là những lúc tạm quên.

Ông chú Hùng

04-12-2019

Ông chú làm sửa xe ở đó lâu lắm rồi, từ hồi nhỏ xíu đi chơi loanh quanh khu tớ không thấy hàng sửa xe nào cả, lớn lên chút cũng không thấy; rồi đùng một cái có ông chú mập bụng cởi trần hay nằm ghế bố ở góc đó, cái lề đường ngày này qua ngày khác bám nhớt xe đen kịt đi như tất cả cái vỉa hè có sửa xe khác trên đời. Góc đường đó vậy là có thêm một tiệm sửa xe Hùng.

Mấy năm đầu chạy cub đi học tớ cũng không quan tâm mấy về máy móc xe cộ, thời đó ông già tớ còn khoẻ đi lông bông, còn đạp máy xe bành bạch đi nhậu được nên mòn bố thắng hay máy cạn nhớt là ổng dắt đi làm. Hôm nào về nghe chửi mày chạy xe không lo coi nhớt máy là biết xe cub vừa đi spa về, bữa sau dắt xe đi học bóp thắng tay cứng ngắc. Thời lúc đó tớ sướng lắm, leo lên xe chỉ có chạy thôi.

16-02-2019 Chuyện nghề

Bị reject thì làm gì?

16-02-2019

Tớ lại vừa nhớ ra, trường hợp như vậy hội agency gặp nhiều nhất là đổi brief. Làm thiết kế, làm trong agency kiểu gì cũng phải kinh qua nỗi đau này. Đổi brief có ở bất kì đâu, bất kì lúc nào và bất kì lý do gì; có lúc nghiệt ngã gần sát deadline vẫn đổi, và kết quả luôn là 3 chữ cái s m l đi cùng với nhiều trạng thái cảm xúc buồn giận khác nhau.

Thường với tớ, các sản phẩm sau khi bị reject chỉ còn nước lui về sau, ngậm ngùi nằm khuất lấp đâu đó trong 1 folder trong ổ cứng, chờ một ngày rảnh rang lôi ra dọn thì xoá đi. Nhưng có những dự án tớ dành nhiều thời gian và tâm sức, cực kì ưng bụng mà đến cuối cùng không được dùng thì buồn lắm. Bỏ đi thì phí nên có nhiều hôm rảnh tớ cũng lôi ra, làm lại cho đàng hoàng chỉn chu, trong lòng nghĩ một ngày nào đó sẽ đóng cho nó một cái mác sang chảnh là concept rồi đem khoe với mọi người :))

08-02-2019 Chuyện nghề

Studio tại gia

08-02-2019

Nói chung hôm rồi tớ vừa có bộ postcard tự sướng rất xanh, và âm thầm hãnh diện vì điều đó. Có nhiều lý do cho việc này, cái lớn nhất tớ nghĩ là mức độ đầu tư cho một dự án.

Từ hồi xửa xưa tập tành học thiết kế, tớ biết được trên đời này có cái gọi là psd mockup, nếu làm nhanh thì chỉ cần khoảng 4-5 cú click, 1 cái drag&drop là thiết kế 2d auto biến thành 3d. Một cái nhãn chai sẽ biến thành cái chai có dán nhãn trên tay người, một artwork in áo sẽ lên thẳng áo luôn, do một trai hoặc gái vếu to mặc, nhìn đẹp vl. Và tiện nữa, làm xong ốp vào mất 15s là có hình demo cho khách hàng dễ hình dung. Lúc đó thấy psd mockup là miếng bánh oreo chấm sữa ngon lành.

11-01-2019 Chuyện nghề

Seamless pattern

11-01-2019

Chuyện là trong một ngày đẹp trời nọ, tớ được thiết kế bục dummy cho Pocari Sweat Việt Nam. Bục này là một cái cục vuông vức để trưng bày trong hiệu thuốc, các cửa hàng bán lẻ và đôi khi trong siêu thị. Với mục đích quảng cáo cực mạnh thương hiệu Pocari, hình ảnh chủ chốt trên bục chỉ có chai Pocari và chai Pocari, ngoài ra còn có chai Pocari, cùng với logo Pocari. Đi cùng kèm là các yếu tố khác biệt trong môi trường trưng bày như: phải rần rần để bon chen với các nhãn hàng khác, mà cũng phải thanh lịch để trưng trong phòng máy lạnh ở nhà thuốc. Nên tớ có một ý tưởng như này...

Xe Cub

13-12-2018

Nói sao nhỉ, thời bây giờ nhìn chiếc wave nhiều người còn bĩu môi xéo mắt nữa là cái dòng dream với cub. Có 2 nhóm người nhỏ ngược dòng thời đại tìm về với cub, một là dân chơi xe zin, 2 là dân chơi xe độ. Dân chơi xe zin thì ừ xe phải zin, nhìn sạch sẽ tươm tất như lúc vừa xuất xưởng. Còn xe độ thì họ độ banh chành, gọt dè cắt yên tè le, nhìn cá tính nghề nghệ sao đó tớ dân ngoài luồng không hiểu nên thôi, k nói phét ở đây.

Ngoài ra thì còn một nhóm người nữa, đi xe cub vì nó là cái xe, và cái xe dùng để đi, còn họ có xe để đi là được. Đó có thể là một cô hay chú nào đó sáng đi làm chiều đi về, được người quen để lại chiếc xe thế là đi; hoặc mấy em học sinh cấp ba nhà xa trường, nhà cũng không gọi là giàu nên được chiếc cub chạy đi học hàng ngày. Ngoài ra nữa, cái ngoài ra này thấy ngoài đường hơi nhiều, là mấy anh chở ga, chở nước đá, chở rau, chở thịt, dưới Tây Ninh chở thuốc lá lậu cũng có luôn. Mấy chiếc đó nhiều người kêu là xe đồng nát, công an thấy không thèm bắt, mà bắt thì chắc cú bỏ xe, công an chở về bãi tốn 1 chỗ để hoài không thấy lấy, cuối năm cân ký bán.

29-09-2018 Chuyện nghề

Animation in UX

29-09-2018

Đây là một bài viết siêu hay siêu xịn của Taras Skytskyi, anh này là Interaction & UX designer ở SoftServe – www.softserveinc.com. Một bữa nọ lướt design digest trên medium thấy, khoái quá trời. Đọc sơ thôi đã thấy hay ho bổ ích, có hình động minh hoạ tỉ mỉ chi tiết luôn. Tui đã tạo account, follow, thả tim thả like cho ảnh, nhưng như vậy chưa đủ, tui ôm bài đó về đây và viết lại bằng tiếng việt, cứ coi như là để luyện tập tiếng anh một tí đi he!

Half frame, full cơ

23-08-2018

Nói half frame full cơ ra vẻ ngầu lòi vậy thôi chứ với những người chụp máy phim nhiều năm chắc ai cũng biết, đem ba chuyện này ra hãnh diện với người ta chắc bị cười ngược lại cho thúi mặt mũi. Nhưng với thằng mới ham hố tập toẹ như tớ thì nó mới, ngầu, và hardcore hơn hẳn so với chụp máy SLR bán cơ hoặc full cơ. Thiệt, nói kiểu như vậy vì độ khó khi chụp nhiều hơn và khả năng chụp hư hình cao hơn, giống như chơi game mình bật chế độ hard mode lên vậy.

Nghĩ lại thấy đúng, không phải tự nhiên mà người ta đẻ ra mấy bài viết chia sẻ kinh nghiệm khi mới chụp phim, rồi cẩn thận liệt kê ra một danh sách dài các loại máy nên dùng cho mấy chú mới tập toẹ. Thiệt tớ cũng cảm ơn mấy bài viết đó rất nhiều, nhiều trò nhiều mánh khoé hay ho tớ học được trên đó. Và con máy Canon AE1 tớ ấp ôm cũng nằm trong câu lạc bộ máy ngon cho người mới, vì nó dễ chụp. Đợt này tớ rửng mỡ quá không có gì làm, muốn thử cảm giác mạnh hơn muốn ngầu và đẹp trai hơn. Thế là mua con máy mới chụp cho dữ, Olympus Pen S :))